Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn


Phan_11

Kim Phượng lau mồ hôi. “Ngươi cũng quá nể mặt ta rồi. Lôi kéo cùng bức bách, hai thứ này ta đều không chơi nổi.”

Tố Phương cười cười. “Tố Phương không thể hầu hạ bên cạnh nương nương lâu hơn được nữa. Nhưng có vài lời, lại không thể không nói.”

“Ngươi nói đi.”

“Tố Phương theo hầu nương nương đã bốn năm, cũng nhìn ra được, nương nương thông tuệ lại hiểu rõ đạo lý, hiếm ai trong hậu cung này bì được. Nhưng chỉ có một điều, nương nương còn chưa rõ ràng lắm.”

“Điều gì?”

Tố Phương ra vẻ trang trọng. “Nương nương, bốn năm trước, khoảng khắc khi ngài bước lên xe phượng, ngài đã không còn đường nào để quay về nữa. Bày trước mặt ngài chỉ có hai sự lựa chọn: giẫm người khác ở dưới chân mình, hoặc bị người khác giẫm dưới chân. Muốn không để ý đến, là không có khả năng.”

Ánh mắt Kim Phượng lóe sáng.

“Nương nương, thông minh như ngài, càng cần phải hiểu đạo lý này. Về phần những ý tưởng kỳ lạ, những suy nghĩ may mắn trong đầu ngài, cũng nên quên đi thôi. Như chuyện tự tiện xuất cung hôm nay, sau này đừng lặp lại nữa.” Tố Phượng trịnh trọng một cách hiếm có.

Kim Phượng trầm mặc.

Toàn bộ người trong thiên hạ đều không coi nàng như hoàng hậu, nhưng Tố Phương lại nói cho nàng biết, bất luận thế nào, chính nàng nhất định phải làm tốt cương vị hoàng hậu này. Nếu không, chỉ có một con đường chết.

Có thể, Tố Phương đúng.

Một hồi lâu, nàng yếu ớt thốt ra một câu. “Tố Phương, ngươi biết hầm canh gà nhân sâm thế nào không?”

“Ách?”

“Hoàng thượng bị lạnh, làm thê tử mẫu mực, cần phải tự tay hầm một chén canh gà dâng qua đó, đúng không?”

Tố Phương ngơ ngẩn. “Hoàng thượng vì sao lại bị lạnh?”

Kim Phượng hắc hắc cười khan hai tiếng.

——******——

Bài thơ Đạp sa hành

Vụ thất lâu thai,

Nguyệt mê tân độ,

Đào nguyên vọng đoạn vô tầm xứ.

Khả kham cô quán bế xuân hàn,

Đỗ quyên thanh lý tà dương mộ.

Dịch ký mai hoa,

Ngư truyền xích tố,

Thế thành thử hận vô trùng số.

Sâm giang hạnh tự nhiễu Sâm sơn,

Vị thuỳ lưu há Tiêu Tương khứ.

(Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)

Sương khuất lầu cao,

Trăng mờ bến cũ,

Nguồn đào xa tít nhìn đâu rõ.

Lạnh lùng quán lẻ khép trời xuân,

Khắc khoải tiếng quyên, chiều bóng ngả.

Trạm gửi hoa mai,

Cá đưa bức lụa,

Xây nỗi hận chất chồng vô số.

Sông Sâm vốn quanh bọc non Sâm,

Vì ai chảy xuống dòng Tương nọ.

Chương 21: Xuân Đến Xuân Đi Xuân Lại Về

 

Khi Đoàn Vân Chướng tỉnh táo lại, đã là sáng sớm hôm sau.

Mấy thái y đang quỳ đầy đất trước long sàng, dẫn đầu chính là Hoa thái y đang run rẩy ngón tay. Quỳ bên kia còn có toàn thể cung nữ nội thị trong Hiên La Điện, thậm chí Lưu Bạch Ngọc ở Đình La Điện cũng đến tham gia náo nhiệt, mang theo cung nhân quỳ một đống.

Đoàn Vân Chướng lại nhìn lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của thái hậu.

“Hoàng nhi, cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?” Thái hậu nương nương vuốt ve gương mặt hắn, cảm thấy lòng bàn tay vẫn còn nóng sốt.

“Mẫu hậu, đây là…”

“Hoàng nhi, ngài đã bệnh nặng như vậy, còn muốn dối gạt mẫu thân hay sao? Nói cho mẫu hậu biết đi, ai đã đẩy ngài xuống Thái Dịch Trì?” Thái hậu khó nén phẫn nộ, mắt đục đỏ ngầu.

Đoàn Vân Chướng ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là tìm kiếm Tiểu Tôn Tử, lại tìm không thấy bóng dáng y đâu. Ánh mắt hắn lại đảo qua trước long sàng, chỉ thấy Kim Phượng bưng một chén sứ long tuyền, mặt xanh mét đứng trước giường.

Thái hậu theo ánh mắt của hắn, cũng nhìn sang: “Hoàng nhi bệnh nặng như vậy, ngay cả hoàng hậu cũng không đành lòng, còn đặc biệt tự mình hầm canh gà dâng đến cho ngài bổ thân.” Nói đến đây, thái hậu tán thành nhìn Kim Phượng một cái.

Ánh mắt Đoàn Vân Chướng sắc bén như mưa tên, bắn thẳng về phía Kim Phượng. Kim Phượng rụt rụt đầu.

Đoàn Vân Chướng không hề dời mắt, chậm chập nói: “Tiểu Tôn Tử đâu?”

“Không cần tìm hắn, Tiểu Tôn Tử hầu hạ không chu đáo, ai gia đã sai người dắt hắn ra ngoài phạt roi rồi.”

Đoàn Vân Chướng sững sờ. “Mẫu hậu.”

“Hoàng nhi, ngài nói cho mẫu hậu biết, rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, lại dám ám hại hoàng thượng?” Vẻ mặt thái hậu rất nghiêm túc.

Kim Phượng lại càng rụt đầu lợi hại hơn.

Đoàn Vân Chướng hừ lạnh một tiếng, quét qua một lượt những người đang quỳ bên dưới, ánh mắt dừng lại trên người Kim Phượng lâu nhất.

Một lúc sau, hắn nói: “Mẫu hậu, là hoàng nhi không cẩn thận, tự té xuống.”

Kim Phượng kinh ngạc, suýt nữa đã quật ngã chén canh gà hầm cả đêm trên tay.

“Hoàng nhi!”

“Nếu có người ác ý đẩy hoàng nhi xuống đó, y sẽ để mặc cho hoàng nhi tự mình bò lên hay sao?”

Thái hậu không nói.

“Mẫu hậu, vì sao phải vì sai lầm của hoàng nhi mà giận chó đánh mèo, đánh lên đầu người khác chứ?”

Sau khi sốt cao cả đêm, thần sắc của Đoàn Vân Chướng có chút mệt mỏi.

“Mẫu hậu, hoàng nhi cũng không đáng lo ngại. Ngài không cần phải lo lắng, bảo trọng phượng thể quan trọng hơn. Người đâu, mang Tiểu Tôn Tử về đây, trị thương thật tốt cho hắn.”

Thái hậu tinh tế nhìn con trai, trông thấy vẻ thong dong của hắn, sự nông nóng trong lòng bà cũng từ từ bình phục.

Kim Phượng vội vàng trợ giúp. “Thái hậu, ngài khổ cực cả buổi rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi. Thần thiếp ở bên cạnh hầu hạ hoàng thượng là được.”

Thái hậu có vẻ không tin lắm, quét mắt nhìn Kim Phượng một cái, nhưng cũng không nói gì.

Tiễn thái hậu về xong, Đoàn Vân Chướng cùng Kim Phượng đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Lưu Bạch Ngọc quỳ trước giường điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó, Đoàn Vân Chướng đã phất phất tay nói: “Các ngươi lui xuống cả đi, để cho trẫm thanh tĩnh một chút.”

Mọi người đành phải lui ra.

Nhưng Đoàn Vân Chướng lại thòng thêm một câu. “Hoàng hậu ở lại.”

Mặt Kim Phượng liền biến sắc, đành phải nhận mệnh, bưng chén sứ lên.

Không có ai phát hiện, sắc mặt của Lưu Bạch Ngọc lại còn khó coi hơn cả Kim Phượng.

******

Đuổi hết đám người nhàn rỗi xong, Đoàn Vân Chướng bắt đầu dùng ánh mắt lăng trì Kim Phượng.

Kim Phượng chê cười giơ thìa lên. “Hoàng thượng, uống canh đi.”

Đoàn Vân Chướng sao chịu dễ dàng buông tha nàng.

“Hoàng hậu, nàng nói đi, chuyện này phải giải quyết hậu quả như thế nào?”

Kim Phượng cúi thấp đầu. “Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng, hoàng thượng vừa rồi đã giải quyết hậu quả rất tốt, vô cùng thánh minh.”

Đoàn Vân Chướng cắn răng. “Lưu Hắc Bàn, quỳ xuống cho trẫm!”

Kim Phượng ngoan ngoàn quỳ xuống.

“Lưu Hắc Bàn, ngươi đẩy trẫm xuống nước, đáng tội khi quân, còn có ý đồ mưu hại trẫm, ngươi có biết tội của ngươi không?”

“…”

“Sao ngươi không nói lời nào?”

“Hoàng thượng, vừa rồi không phải ngài mới nói, ngài tự mình trượt chân rơi xuống nước sao. Quân vô hí ngôn.” Kim Phượng thành tâm thành ý nói.

Đoàn Vân Chướng cứng họng, uất khí chất đầy trong bụng không phát ra được.

“Lưu Hắc Bàn, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ trẫm?”

Kim Phượng ngẩng đầu, vô cùng sùng kính mà nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không sợ ngài, thần thiếp tôn kính ngài. Ở trong lòng thần thiếp, ngài tựa như thiên thần, như Phật Tổ, như thánh nhân anh tuấn đến từ thời Viễn Cổ. Lòng kính ngưỡng thần thiếp đối với ngài cuồn cuộn như nước sông…”

“Ngươi câm miệng lại cho trẫm!” Đoàn Vân Chướng nâng trán.

“Trẫm chỉ muốn ngươi nói một lời xin lỗi, bộ khó đến vậy hay sao?”

“Lòng biết ơn của thần thiếp đối với hoàng thượng, cũng cuồn cuộn như nước sông…”

“Đủ rồi…” Đoàn Vân Chướng rên rỉ. “Đứng lên, trẫm muốn uống canh gà.”

Vì vậy, Kim Phượng ngoan ngoãn đứng dậy, dâng thìa canh đến bên môi Đoàn Vân Chướng.

“Khoan đã…” Đoàn Vân Chướng chần chờ một chút, “Ngươi mới vừa nói, canh gà này do tự tay ngươi làm?”

“Kỳ thật… là do Tố Phương làm…” Kim Phượng tỏ vẻ xấu hổ, hiếm khi nói một câu thành thật.

Đoàn Vân Chướng lúc này mới thanh thản tâm hồn, nuốt vào một thìa canh gà. Ngay lập tức, sắc mặt của hắn bỗng hiện lên đủ mọi màu sắc, vô cùng quỷ dị.

Kim Phượng mỉm cười, nói nốt phần lời chưa nói hết: “Là Tố Phương Làm, thần thiếp chỉ phụ trách bỏ muối.”

Đoàn Vân Chướng cảm thẩy, Lưu Hắc Bàn thật sự là khắc tinh của đời hắn.

******

Một trận phong ba, cứ như vậy mà bình thường trở lại. Kim Phượng biết rõ, nàng nên cảm kích Đoàn Vân Chướng. Giống như năm đó ở trên lớp học của Ngụy thái phó cũng thế, Đoàn Vân Chướng ‘làm việc nghĩa không được chùn bước’, gánh vác trách nhiệm giúp nàng. Nhưng nàng lại không thể làm rõ tâm tình của mình đối với hắn là như thế nào. Nàng không e ngại hắn, không ghét hắn, nhưng rất khó có thể thật lòng thật ý cảm kích hắn.

Đoàn Vân Chướng có phải là người tốt không? Không phải nha. Chỉ những lúc tâm tình tốt hoặc đang có mưu đồ, hắn mới có thể đối xử tốt với nàng. Nàng rất rõ ràng.

Chớp mắt một cái đã vào thu, cũng đến lúc cung nhân cũ xuất cung. Phải rời đi, ngoại trừ Tố Phương, còn có mười lăm năm thanh xuân của Kim Phượng.

Chưa đầy một năm, vóc dáng Đoàn Vân Chướng liền nhảy vọt cao lên hai cái đầu. Vốn dĩ, đỉnh đầu của Kim Phượng cũng cao đến chóp mũi Đoàn Vân Chướng. Nhưng hôm nay, dù nàng có ngước mắt nhìn lên cũng chỉ có thể trông thấy cái cằm của hắn.

Trưởng thành, đối với Đoàn Vân Chướng mà nói, không chỉ là vóc dáng cao lên không thôi. Khi Kim Phượng rốt cuộc có chút thời gian rảnh rỗi thì Đoàn Vân Chướng lại bận rộn. Vì kỳ thi Hương ba năm diễn ra một lần, lại bắt đầu.

Đại học sĩ Hàn Lâm Viện, Chu đại tài tử ‘việc nhân đức không nhường ai’ đứng ra đảm nhiệm chủ khảo thi Hương.

Đoàn Vân Chướng nhìn ba phần bài thi, nhíu mày.

Tác giả của ba bài thi này, theo thứ tự là: Sài Thiết Chu, Ngư Trường Nhai, Túc Kính Đường. Đây là danh sách Chu đại tài tử báo lên, nhưng bài danh cụ thể thế nào vẫn còn đang tranh cãi, cho nên Chu đại tài tử tấu thỉnh hoàng đế định đoạt.

Đoàn Vân Chướng có phần thưởng thức Ngư Trường Nhai hơn. Người này chữ viết chững chạc, sách luận tinh tế, suy nghĩ chu đáo. Chu đại tài tử lại tương đối thích Túc Kinh Đường, bởi vì người này văn từ đẹp hơn, phù hợp với sở thích thẩm mỹ của Chu đại tài tử.

Nhưng Đoàn Vân Chướng lại nhìn thấy, bên cạnh cái tên Sài Thiết Chu có một đoạn chữ đỏ nho nhỏ: Có thể đứng đầu bảng. Đó là lời phê của Thủ phụ nội các, Uy Quốc Công Lưu Hiết đại nhân.

Phụ thân của Sài Thiết Chu là Sài An Chi, hiện đang đảm nhiệm Lễ Bộ Thị Lang, mười năm trước là học trò của Lưu Hiết.

Đoàn Vân Chướng vô cùng nhức đầu. Hắn không muốn làm trái ý của Lưu Hiết, mà Ngư Trường Nhai hắn cũng không muốn bỏ.

Đêm khuya, hoàng hậu nương nương bưng một chung canh gà đi vào Hiên La Điện.

Từ sau sự kiện canh gà bỏ muối lần trước, Đoàn Vân Chướng ra lệnh cho Kim Phượng phải học cách hầm canh gà. Cho đến hôm nay, Kim Phượng tin tưởng mình không cần nếm cũng có thể nêm được canh gà mặn nhạt vừa phải.

“Hoàng thượng, uống canh đi.” Kim Phượng đích thân đưa chung canh gà lên, vừa duỗi đầu nhìn bản tấu chương trong tay Đoàn Vân Chướng.

Đoàn Vân Chướng chưa rời mắt khỏi tấu chương, tiếp nhận nguyên chung canh gà, uống một ngụm.

Kim Phượng nhíu mày. “Thìa ở chỗ này.”

Đoàn Vân Chướng cũng không để ý đến nàng, tùy tiện đặt chung súp lên bàn.

Kim Phượng chỉ đành thở dài, sửa sang lại tấu chương cùng giấy tờ hỗn loạn trên bàn, trong miệng cứ lầm bầm lảm nhảm: “Rõ ràng không thích uống canh gà, vẫn cứ thích hành hạ người ta…”

Đoàn Vân Chướng thò hai mắt ra khỏi tấu chương: “Hoàng hậu, trẫm cho rằng nàng thành tâm thành ý vì trẫm mà đích thân nấu chung canh này.”

Kim Phượng trầm mặc một hồi, rốt cuộc không cam tâm nói: “Thần thiếp đương nhiên là thành tâm thành ý.”

Đoàn Vân Chướng hài lòng, tiếp tục trở về đọc tấu chương.

Kim Phượng cũng duỗi đầu quét xem vài lần, quét đến cái tên, không khỏi sững sờ.

“Ngư Trường Nhai?”

Đoàn Vân Chướng gật gật đầu, thở dài. “Trẫm vốn định chọn hắn đứng tên kim khoa. Đáng tiếc…”

“Ngư Trường Nhai, là người nơi nào?”

“Hình như là người kinh thành.” Đoàn Vân Chướng chú ý nhìn nàng một cái. “Sao vậy?”

“Không có.” Kim Phượng cười cười. “Chẳng qua là cảm thấy cái tên này nghe rất đáng yêu, không để ý sẽ gọi lộn thành ‘Cá Mọc Răng’.”

Nàng nhớ mang máng hồi trước lúc học tư thục, đã từng đuổi theo tiểu thư sinh ngốc đang gật gù đắc ý đi ở đằng trước, kêu gọi rất nhiều lần: Cá Mọc Răng, Cá Mọc Răng!

Tựa như hôm qua, tựa như chỉ mới hôm qua a. Tiểu thư sinh ngốc ấy cũng muốn làm trạng nguyên lang rồi.

Đoàn Vân Chướng trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt đờ ra ngây ngốc hiếm có.

“Hoàng hậu, hoàng hậu, kêu trẫm gọi nàng thế nào mới tốt đây?” Hắn thở dài, khóe môi lại mang theo một nụ cười.

Hắn xem tấu chương làm đau đầu người khác một chút, lại nhìn Kim Phượng một chút, đột nhiên phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra): “Hoàng hậu, nàng xem hai người Ngư Trường Nhai và Sài Thiết Chu này, nhìn vào cái tên mà nói, cái tên nào có thể làm trạng nguyên?”

Kim Phượng suy nghĩ một chút, nói: “Kỳ thật… Thần thiếp cảm thấy, Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn cũng không khác nhau bao nhiêu… Có điều, cái tên Sài Thiết Chu, nếu đã gọi là Thiết Thuyền, hậu trường có lẽ cứng rắn hơn Cá Mọc Răng một chút, nhỉ?”

Đoàn Vân Chướng sững sờ.

“Hoàng thượng, dạo này, rất nhiều chuyện đều phải xem đến hậu trường.” Kim Phượng nghiêm trang.

Đoàn Vân Chướng cười to.

Kim Phượng cũng mỉm cười, đoan chính hành lễ. “Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui trước.”

******

Ngày hôm sau thượng triều, hoàng đế bệ hạ bổ nhiệm con của Lễ Bộ Thị Lang Sài An Chi, Sài Thiết Chu làm kim khoa Trạng Nguyên, Ngư Trường Nhai là Bảng Nhãn, Túc Kính Đường là Thám Hoa. Tam giáp đã định, lập tức do Hàn Lâm Viện tu soạn.

Thủ phụ nội các, Uy Quốc công Lưu Hiết đại nhân phủ râu, mỉm cười.

“Hoàng thượng biết người, dùng người, đây là phúc của quốc gia, phúc của xã tắc!” Lưu Hiết nói.

Hàn Lâm Viện Đại học sĩ, kim khoa chủ khảo Chu đại tài tử bóp cổ tay, thở dài.

Lăng đại tướng quân cầm đao cắn răng, hai mắt đỏ bừng.

Lữ đại thượng thư lại muốn đập đầu vào long trụ. Nhưng hoàng đế bệ hạ đã có chuẩn bị trước, Tiểu Tôn Tử công công đã nhanh tay lẹ mắt ngăn ông lại.

Còn Phù đại thừa tướng vẫn như cũ, híp đôi mắt nhỏ, trầm ngâm không nói.

Hoàng đế bệ hạ lạnh nhạt quét mắt nhìn quần thần một lượt. Lần đầu tiên cảm thấy, sóng to gió lớn cùng sóng ngầm mãnh liệt trên triều đình đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Trạng Nguyên hay Bảng Nhãn, kỳ thật cũng không khác nhau bao nhiêu.

Hậu trường của Sài Thiết Chu vững chắc, không quan hệ. Mấu chốt là hoàng đế bệ hạ hiểu được, cái gì gọi là lấy lui làm tiến.

******

Tối hôm đó, Đoàn Vân Chướng nằm mơ.

Hắn mơ thấy hắn múa hai cây chùy tím bầm đập một phát ngay ngực, quật Lưu Hiết ngã xuống đất. Hắn giẫm ông dưới chân, văn võ cả triều cao hứng bừng bừng vỗ tay, hô to vạn tuế.

Hắn trông thấy ở cuối đại điện, một bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, ngờ ngợ là dáng vẻ của Lưu Bạch Ngọc. Bóng hình xinh đẹp kia đi qua các đại thần, đi qua các nội thị, từ từ hướng về phía hắn. Đôi môi đỏ thắm của mỹ nhân mỉm cười như tiên nữ trong tranh. Hắn liền lôi kéo cánh tay trắng nõn như ngọc của cô gái kia, xuyên qua bức rèm che đi vào sau điện, đến trước long sàng của hắn.

Khi Lưu Bạch Ngọc ngồi xuống long sàng của hắn, gò má như hoa đào. Hắn duỗi cánh tay run rẩy, cởi áo ngoài của nàng, lộ ra bờ vai trắng mịn.

“Bạch Ngọc.” Hắn nghe thấy mình cất tiếng gọi, trong mũi có dòng chảy nóng ấm tuôn ra.

Lưu Bạch Ngọc ngượng ngùng cúi đầu xuống. Đoàn Vân Chướng nâng cầm nàng lên, cúi đầu chuẩn bị hôn lên đôi môi thơm mềm của nàng.

Lưu Bạch Ngọc rốt cuộc đem khuôn mặt nhỏ nhắn đối mặt với Đoàn Vân Chướng, Đoàn Vân Chướng lại ngây ngẩn cả người.

Đối diện với hắn, thình lình biến thành bản mặt vừa đen lại vừa tròn, to như ổ bánh mì lớn của Lưu Hắc Bàn.

Lưu Hắc Bàn kiều mị cười một tiếng, nũng nịu đấm hắn một cái: “Hoàng thượng…”

Đoàn Vân Chướng quát to một tiếng, tỉnh lại. Nghe ‘phịch’ một tiếng, phát giác mình đã rơi xuống long sàng, đang ngồi trên sàn nhà trụi lủi. Trong đại điện, từng trận gió lạnh thổi qua.

Hắn nuốt nước miếng, đưa tay sờ lên long sàng. Trên giường ướt một mảng lớn.

Hoàng đế bệ hạ toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

Chương 22: Nơi Đây Phong Nguyệt Rất Nồng

 

Giữa mùa thu, danh sách đỗ đạt ban ra, loại bỏ vô số nhân tài. Sau cuộc thi Đình, Thiên tử long ân, ban thưởng Ân Vinh Yến tại ngự hoa viên. Tất cả thí sinh có tên trên bảng vàng đều được tham dự.

Ân Vinh Yến sớm có tổ chế, chính là cử chỉ động viên khen ngợi của thiên tử sau khi thể nghiệm và quan sát quá trình học tập gian khổ của các học trò. Đối với rất nhiều tiến sĩ trong bảng, đó là cơ hội duy nhất trong đời họ được được tiến vào đại nội hoàng cung. Bọn họ sắp có may mắn nhìn thấy chân dung hoàng đế, còn có thể xa xa chiêm ngưỡng nhan sắc của phi tần hậu cung. Sau Ân Vinh Yến, các tiến sĩ sẽ đến Lại Bộ lĩnh chức. Một số có thể ở lại các Bộ kinh thành làm từ các chức quan nhỏ đi lên. Một số sẽ bị đẩy đi các địa phương trên khắp cả nước, có lẽ cả đời cũng không có cơ hội lên chức, trở về trung ương.

Nhưng Ân Vinh Yến đang khiến cho khắp chốn mừng vui này, lại làm khổ một mình Kim Phượng.

Kim Phượng thường xuyên cảm thấy, mệnh hoàng hậu thật ra cũng chẳng khác gì so với mệnh tỳ nữ. Giờ phút này, suy nghĩ đó lại càng thêm mãnh liệt. Khó trách trong lịch sử lại có nhiều vị hoàng hậu đoan trang mẫn nghi hoặc là lao lực mà chết, hoặc là bị hoàng đế kính nhi viễn chi như Bồ Tát lạnh lùng. Mệt nhọc cả một ngày, buổi tối trở về lại còn phải ở trên long sàng hầu hạ cưng chiều, làm sao có thể…(Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi)

“Ân Vinh Yến bên trái trưng nguyệt quế, chính là tổ chế. Vì sao năm nay lại đổi thành hoa phù dung?”

“Thái hậu, năm nay nguyệt quế nở không đẹp lắm, hoa phù dung…”

“Tục, tục không chịu được!”

Thái hậu nương nương đánh giá Kim Phượng từ trên xuống dưới, cau mày nói: “Hoàng hậu, màu đỏ tím không hợp với nước da của ngươi đâu, trông vẻ mặt của ngươi rất dơ.”

“…”

“Còn kiểu tóc này, chẳng lẽ Hương La Điện của ngươi không có dầu bóng hay sao!”

“Vậy thần thiếp quay về thay…”

“Không cần.” Thái hậu nương nương bực mình, khoát tay chặn lại. “Diện mạo ngươi như vậy, có đổi cũng vô ích.”

“…”

Kim Phượng nhìn theo bóng lưng căm giận của thái hậu rời đi, nghiêng đầu nói với cung nữ Phong Nguyệt ở sau lưng: “Bản cung cảm thấy, trong tình huống này, bản cung còn có thể lớn lên thành người có tâm địa thiện lương như vậy, thật sự không hề dễ dàng.”

Phong Nguyệt không tiếp lời.

“Phong Nguyệt?”

Phong Nguyệt “A” một tiếng, trong tay áo leng keng rớt ra một đống đồ: bút lông, mấy cuộn giấy, rõ ràng còn có một hộp mực nhỏ.

Kim Phượng kinh ngạc nhìn Phong Nguyệt mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, đem cả đống đồ nhét trở vào tay áo như làm ảo thuật. Vậy mà tay áo của nàng ta vẫn bay bổng nhẹ nhàng, làm như bên trong chẳng có thứ gì.

Nàng yên lặng một lát, rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Làm sao ngươi làm vậy được?”

Phong Nguyệt đáp lại nàng bằng một nụ cười trấn tĩnh. “Nương nương không biết sao. Hôm nay tới dự tiệc có ba vị tiến sĩ đầu bảng là Sài Trạng Nguyên, Ngư Bảng Nhãn và Túc Thám hoa đó!”

Nói nhảm, không có bọn họ, còn gọi là Ân Vinh Yến sao.

“Nương nương, ngài không biết đó thôi. Trong nội cung, có đến một nửa cung nữ nghe được tin này đều nổi điên. Ba vị công tử này, nhất là Sài Trạng Nguyên cùng Ngư Bảng Nhãn, nổi tiếng là mỹ nam đó!”

Ách… nàng ngược lại chưa từng nghe qua.

“Phong Nguyệt may mắn được theo hầu hoàng hậu nương nương tham dự Ân Vinh Yến, sớm đã vỗ ngực bảo đảm với các tỷ muội, nhất định phải bắt ba vị công tử kia viết lưu niệm cho bằng được!”

Kim Phượng thương cảm liếc nhìn nàng ta một cái, thực không đành lòng nói cho nàng ta biết, chỗ ngồi của mình cùng chỗ ngồi của ba vị mỹ nam kia cách xa vạn dặm, ở giữa lại còn có một bức rèm che ngăn trở. Mà Phong Nguyệt theo hầu bên cạnh nàng, ngay cả ống tay áo của mỹ nam cũng không thể chạm đến.

“Có điều, lại nói tiếp, mỹ danh của quan chủ khảo Chu Đại tài tử còn ở phía trên ba vị công tử kia nữa. Mọi người đều nói phong độ tư thái của Chu đại tài tử là ‘Thổi tiêu lướt ngang gió thu, nhanh nhẹn bay qua Dao Trì’ nữa đó.” (Dao Trì: nơi ở của Tây Vương Mẫu (tức Dao Trì Tây Mẫu cai quản Tây Côn Lôn, Ngọc Hoàng Đại Đế là con thứ 10 của bà và Hạo Thiên Thiên Đế), nơi trồng đào tiên, ăn vào trẻ mãi không già, nói đến Dao Trì là nói đến cõi tiên)

Kim Phượng buồn cười: “Bay qua Dao Trì? Chỉ sợ bay được nửa đường đã rớt xuống, phịch một tiếng biến thành vịt nước.”

Phong Nguyệt nhìn nàng, rất không đồng ý.

“Phong Nguyệt, ngươi có biết tham dự Ân Vinh Yến hôm nay, ngoại trừ các vị tiến sĩ đó, còn có ai không?”

“Ai?”

“Lư Vương gia.”

“…”

Kim Phượng chỉ cảm thấy trước mặt nổi lên một cơn gió lốc, chớp chớp mắt, Phong Nguyệt đã không thấy đâu nữa.

Phong Nguyệt là Cung nữ mới tiến cung đầu năm nay, vốn là người hầu trong cung Từ thái phi. Nàng ta mười bốn tuổi, hai mắt thật to, khuôn mặt bầu bĩnh, trông rất đáng yêu. Vào một ngày đẹp trời, Lư Vương Đoàn Vân Trọng tiến cung thỉnh an Từ thái phi, gặp được Phong Nguyệt. Vừa trông thấy nàng ta, y liền hiện nguyên hình công tử nhà giàu ăn chơi, lôi kéo tay Phong Nguyệt, thao thao bất tuyệt một đống những lời nhảm nhí, còn lấy ngọc bội Hoàng Long trên đai lưng ra nhét vào tay Phong Nguyệt.

Sau khi tỏ hết nỗi lòng, Đoàn Vân Trọng phủi mông chạy lấy người. Từ thái phi lại giận tím mặt, khép Phong Nguyệt vào tội ‘dùng sắc đẹp mê hoặc Lư Vương’, kéo đến Hoán Y Cục đánh chết.


Phan_8
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .